Gia Sư Có Vấn Đề
Phan_12
Chỉ chốc lát sau, Giang Linh đuổi các đồng nghiệp đi, mới có rảnh cùng Nghiên Vũ nói chuyện với nhau.
"Nghiên Vũ, đây là quà tặng của em nha."
"Chị quá khách khí rồi." Lạc Nghiên Vũ cười nhận lấy."‘Bà Lưu’, trăng mật trôi qua thật không tệ đó!" Mới vừa nãy, bọn họ nói chuyện cô đều nghe được.
"Chớ giễu cợt chị." Giang Linh liếc xéo cô một cái."Chị còn chưa có hỏi chuyện của em với tổng giám đốc!"
"Có thể không cần hỏi lại em chuyện này hay không?" Lạc Nghiên Vũ vội xin tha.
Thật vất vả vượt qua chuyện này một tuần lễ, bát quái cũng dần dần ngừng xôn xôn, cô mới có thể an bình một chút, mà Giang Linh vẫn còn muốn hỏi cô chuyện này.
"Không được!" Giang Linh nói như chém đinh chặt sắt.
"Được rồi! Bây giờ là giờ làm việc, chúng ta đến giờ nghỉ trưa rồi hãy nói." Xem ra, nếu cô không có thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Giang Linh thật là tốt, thì chị ấy là sẽ không bỏ qua.
"Cũng được."
Đến trưa, Lạc Nghiên Vũ cùng Giang Linh gọi cơm hộp bên ngoài đưa tới ở lại công ty dùng cơm.
"Tổng giám đốc chính là em trai của người bạn tốt mà em nói ư ?" Giang Linh không kịp chờ đợi hỏi.
"Ừ." Cô gật đầu một cái.
"Trời ạ! Vậy em còn không phải sớm đã biết tổng giám đốc rồi sao?"
"Chị nói nhỏ thôi!" Lạc Nghiên Vũ xem một chút đồng nghiệp quanh mình cùng các cô giống nhau không có đi ra ngoài dùng cơm , may mắn bọn họ không có chú ý tới.
"Nghiên Vũ, làm sao em chưa từng đề cập tới vậy?" Nếu là đổi thành người khác, rất có thể đã sớm dựa vào mối quan hệ này để ra vẻ huyênh hoang rồi.
"Không có gì hay mà nói." Cô mới không muốn rước lấy lời ra tiếng vào cùng ánh mắt khác thường đấy!
"Em thực ngốc!" Giang Linh than thở lắc đầu, đột nhiên, cô chợt lóe ra ý nghĩ: "Chị nhớ ra rồi! Nhớ mấy năm trước có một lần có một người đàn ông dáng dấp rất tuấn tú lái xe thể thao tới đón em, em nói là học đệ thời đại học, người kia giống như chính là tổng giám đốc?"
"Không sai, là anh ấy."
"Khó trách chị vẫn cảm thấy chị dường như đã từng xem qua tổng giám đốc!" Giang Linh thầm buồn bực mình không có sớm một chút nhớ tới."Đem xâu chuỗi lại mọi chuyện mà nói, mặc dù em và tổng giám đốc đã sớm biết, nhưng là chân chính ở chung một chỗ mới là gần đây,đúng không?"
Cô cười gật đầu.
"Có thể nói cho chị biết một chút về tình sử giữa em và tổng giám đốc được không?" Giang Linh bắt đầu bát quát hứng thú hỏi.
"Ai nha! Này không có gì đáng nói a!" Lạc Nghiên Vũ hết sức thẹn thùng.
"Em đã không muốn nói coi như xong." Giang Linh cũng không còn cố ý muốn khai thác chuyện riêng tư của cô nữa."Chỉ là, chị thấy được, tổng giám đốc đối với em rất tốt."
Ở hôn lễ của cô, cô nhìn thấy vị tổng giám đốc luôn luôn lạnh lùng này khi đối mặt với Nghiên Vũ thì rất ôn nhu, đáy mắt chỉ tràn đầy bóng dáng của cô ấy.
"Anh ấy là đối với em rất tốt." Nói đến người yêu, vẻ mặt cô ngọt như mật.
Nhìn thấy bộ dáng của cô một bộ chìm đắm trong tình yêu, Giang Linh trêu ghẹo nói: "Lúc nào thì có thể được uống rượu mừng từ hai người đây?"
"Không có nhanh như vậy a!" Lạc Nghiên Vũ ngượng ngùng nói.
"Vậy chị sẽ chờ!"
Lạc Nghiên Vũ ngượng ngùng không biết phải nói tiếp như thế nào, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu mãnh liệt ăn cơm. Bỗng dưng, trong bụng xông lên một trận buồn nôn!
"Em đi toilet!" Che miệng, cô vội vã chạy tới phòng rửa tay.
Chỉ chốc lát sau, cô mệt lả trở lại.
"Thế nào? Ăn cái gì mà đau bụng vậy?" Giang Linh quan tâm hỏi.
"Em cũng không biết, mấy ngày nay luôn buồn nôn, nhưng lại phun không ra, thật khó chịu!"
Nghe được Nghiên Vũ nói như vậy, Giang Linh trầm tư, một lát mới nói:
"Nghiên Vũ, ngươi sẽ không phải là mang thai?"
"Mang thai? !" Lạc Nghiên Vũ lập tức kinh hãi, thế nào cô không nghĩ tới đây? Trải qua Giang Linh vừa nói như thế, cô mới giật mình không phải là không không khả năng, bởi vì bọn họ cũng không có làm các biện pháp ngừa thai, hơn nữa kinh nguyệt của cô giống như thật lâu chưa đến rồi.
"Nghiên Vũ, em nên đi bệnh viện kiểm tra một chút sẽ tốt hơn."
"Được."
Cách đó không xa, có một người ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lạc Nghiên Vũ, hai tay từ từ nắm thành quyền. . . . . .
Tinh thần bất an cả một buổi chiều, cuối cùng đã tới lúc tan việc.
"Quân Lỗi, anh có thể chở em đến bệnh viện được không?" Lên xe, Lạc Nghiên Vũ lắp bắp hỏi.
"Em không thoải mái sao?" Nhạc Quân Lỗi nhìn cô.
"Không phải là. . . . . . là . . . . . em. . . . . ." Cô mắc cỡ không dám nói.
"Rốt cuộc thế nào?" Hắn cau mày.
Cô cười ghé vào bên tai hắn nói một câu nói.
Nhạc Quân Lỗi nghe xong, cao hứng nhìn cô.
"Còn không biết a! Anh đưa em tới bệnh viện kiểm tra lại nói nha!"
Nhạc Quân Lỗi lập tức theo phương hướng đi tới bệnh viện.
Kết quả kiểm tra, chứng thật Lạc Nghiên Vũ đích xác là có bầu.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Nhạc Quân Lỗi trực tiếp đưa cô về biệt thự Nhạc Gia để báo cáo chuyện này với cha, Nhạc Tĩnh Sinh và Trầm Vân biết được sau đó cười không khép miệng.
"Cha, mời giúp con an bài chuyện kết hôn." Nhạc Quân Lỗi chợt nói như thế.
Nhạc Tĩnh Sinh cười ha hả nhìn đôi bích nhân trước mặt nói: "Cũng đã đến lúc rồi, ngày mai chúng ta liền tới Lạc gia cầu hôn đi!" Ông rốt cuộc đợi đến con dâu và cháu nội.
Lạc Nghiên Vũ nhìn qua nhìn lại hai cha con họ, cô cũng là người trong cuộc, vì sao phải kết hôn mà không ai hỏi ý kiến của cô một chút? Chỉ là, như đã nói qua, nếu mẹ và hai em trai biết được tin tức cô muốn kết hôn, nhất định là hết sức vui mừng! Bởi vì bọn họ rất sợ "Hàng ế" cô!
"Nghiên Vũ, hoan nghênh con trở thành thành viên trong nhà chúng ta!" Trầm Vân chân thành nói. Từ trước kia bà cũng rất thích cô bé Nghiên Vũ này, cô có thể làm con dâu của bà, đó là không còn gì tốt hơn rồi!
Lạc Nghiên Vũ xấu hổ cười cười, bị Nhạc Quân Lỗi ôm quá chặt.
Tất cả mọi chuyện cứ như vậy thuận nước đẩy thuyền định án rồi !
Trở lại chỗ ở của hai người, vào phòng, Nhạc Quân Lỗi găt gao ôm lấy Nghiên Vũ.
"Anh thật là cao hứng!" Lúc này hắn, mới có thể thổ lộ tình cảm của mình.
Lạc Nghiên Vũ đẩy hắn ra, " Con em thì mất hứng!" Cô bĩu môi ngồi ở trên giường.
"Tại sao mất hứng?" Nhạc Quân Lỗi ngồi ở trước mặt cô.
"Anh không có hỏi qua em liền tự mình quyết định chuyện kết hôn!"
"Em không muốn kết hôn?"
"Không phải." Miệng của cô vẫn vểnh lên thật cao .
"Nói cho anh biết, em rốt cuộc thế nào?" Nhạc Quân Lỗi kiên nhẫn dụ dỗ cô.
"Anh lại không có cầu hôn với người ta, thì tại sao người ta phải gả cho anh?" Cô nũng nịu nhìn chằm chằm hắn.
Hắn nở nụ cười."Em chính là mất hứng chuyện này?"
"Đúng!" Cô hùng hồn trả lời.
"Em cũng đã mang thai con của anh, không gả cho anh thì còn có thể gả người nào?" Hắn giương lên cười, trong tươi cười lộ ra tự tin, có cưng chiều, còn có nhu tình.
Bộ dáng chắc chắn của hắn khiến cô có chút tức giận, nhưng lại không cách nào phản bác lời của hắn, không thể làm gì khác hơn là tức giận nói: "Nhạc Quân Lỗi, anh thật đáng ghét! Ăn hiếp em phải không?"
Hắn yêu thương ôm cô ở trước ngực."Anh yêu em, làm ơn gả cho anh được không?”
Khi cô ở trong ngực hắn, bờ môi đã lộ ra nụ cười ngọt ngào, chậm rãi gật đầu. Cô muốn không phải là những lời này sao?
Nhạc Quân Lỗi càng ôm chặt cô hơn.”Nghiên Vũ, nếu đã có thai, không cần làm việc nữa được không?” Hắn không hy vọng cô quá mệt nhọc.
“Anh đừng lo lắng mà!” Cô biết hắn lo lắng, liền ngẩng đầu cười nhìn hắn: “Hiện tại em còn ứng phó được.”
“Nhưng là. . . . . .” Hắn chính là không yên lòng.
“Chớ nhưng là, “ Cô yêu kiều tựa vào trong ngực rộng lớn của hắn.”Em sẽ cẩn thận bảo vệ con của chúng ta.”
“Được rồi!” Hắn chính là bó tay với cô “Tuy nhiên, nếu như anh phát hiện em có bất kỳ có cái gì không đúng, sẽ không cho phép em đi.”
“Ừ!”
************************
Ngày kế, thừa dịp hai người đến phòng giải khát châm trà thì Giang Linh hỏi Lạc Nghiên Vũ:
“Em đi kiểm tra chưa?”
“Đi rồi.”
“Kết quả như thế nào?”
Lạc Nghiên Vũ để thấp giọng nói: “Thật sự có.”
“Thật? !” Giang Linh chắc lưỡi hít hà, không ngờ tới tổng giám đốc động tác nhanh như vậy!
“Chưa tới không lâu, có thể sẽ phải mời chị uống rượu mừng rồi.” Lạc Nghiên Vũ tràn đầy ý cười, trực tiếp tiết lộ đại tin tức này cho cô ấy biết.
“Chúc mừng em, Nghiên Vũ!” Giang Linh cười nói.”Xem ra, các nữ đồng nghiệp công ty chúng ta sẽ phải tan nát cõi lòng một lần rồi !”
Hai người bèn nhìn nhau cười.
“Em thật tốt số, gả cho tổng giám đốc, trở thành Tổng giám đốc phu nhân, được mọi người ngưỡng mộ, thật quá tốt đó!” Giang Linh cố ý nói giọng mang ghen tuông. Chỉ là, có chút hâm mộ cũng là thật.
“Giang Linh, chị đừng nói như vậy chứ!” Lạc Nghiên Vũ bất đắc dĩ nói.
“Được rồi! Chỉ nói giỡn với em thôi!”
“Ah, Giang Linh cô ở đây à? Quản lý đang tìm cô đấy!” Dương Hạo đi vào.
“Vậy sao? Vậy tôi đi tìm ông ấy.” Giang Linh vội rời đi.
Lạc Nghiên Vũ mỉm cười nhìn Dương Hạo.”Tôi cũng trở về đây.”
“Đợi chút, Nghiên Vũ!” Dương Hạo gọi lại cô.
“Chuyện gì?”
“Quản lý muốn tôi đến phòng hồ sơ giúp ông ấy tìm ít tài liệu, cô có thể giúp tôi không?” Dương Hạo lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Có thể a!” Lạc Nghiên Vũ sảng khoái đồng ý. Mọi người đều là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau là cần phải vậy.
“Này đi thôi!”
Cô theo đuôi Dương Hạo đến phòng hồ sơ, không có thấy người đi ở đằng trước vốn là nụ cười ôn hòa dần dần biến thành lãnh khốc. . . . . .
Chương 20
Lạc Nghiên Vũ cùng Dương Hạo đi vào phòng hồ sơ, không phát hiện Dương Hạo lặng lẽ khóa cửa lại.
"Dương Hạo, quản lý muốn anh tìm tài liệu gì?" Cô đứng ở một hàng hồ sơ phía trước hỏi.
"Quản lý không muốn tôi tìm."
"Ah? Anh rõ ràng nói. . . . . ." Cô kinh ngạc xoay người qua, lại thấy được vẻ mặt bi thương đau xót của anh ta.
"Không nói như vậy, làm sao em sẽ cùng anh tới?" Dương Hạo nở nụ cười lạnh.
"Anh, anh muốn làm gì?" Nhìn vẻ mặt đáng sợ của anh ta, trong lòng cô cảm thấy sợ hãi .
"Làm cái gì?"
Dương Hạo từng bước một đi tới trước mặt Lạc Nghiên Vũ, còn cô chỉ có thể từng bước một lui về phía sau.
"Nghiên Vũ, em biết không? Từ ngày thứ nhất em bước vào công ty thì anh liền yêu em!"
Cô mắt hạnh trợn tròn, hết sức kinh ngạc với lời anh ta đang nói! Cô chống lưng vào tường, không biết làm sao nhìn tới Dương Hạo chỉ cách cô một bước ngắn.
Dương Hạo nhìn thẳng vào mắt cô nói tiếp: "Em là đơn thuần xinh đẹp như vậy, làm việc nghiêm túc không nói, đối đãi người lại tốt; càng khó hơn chính là em luôn giữ mình thanh khiết, không giống những phụ nữ khác mỗi ngày ăn mặc trang điểm xinh đẹp quyến rũ đàn ông, những điều này khiến cho anh thật sâu mê luyến em." Anh ta gần hơn, tựa như sùng bái khẽ vuốt gò má phấn nộn của cô.
Anh ta đụng chạm làm cho Lạc Nghiên Vũ run rẩy hết sức sợ hãi, muốn đẩy ra, lại sợ chọc giận tới anh ta. Dương Hạo trước mắt cùng với anh ta bình thường lịch sự nhã nhặn là hoàn toàn khác biệt, cô không thể làm gì khác hơn là cố gắng nhẫn nhịn.
"Anh mỗi ngày đi làm chỉ cần thấy được một cái nhăn mày hay một nụ cười từ em, sẽ rất có tinh thần để làm việc, cho nên anh ghét nhất ngày nghỉ!" Anh ta chân thành thâm tình nhìn cô."Nghiên Vũ, anh biết rõ em đối với anh chỉ xem như đồng nghiệp, vì vậy anh chỉ cầu xin có thể lặng lẽ thích em, ai ngờ. . . . . ."
Sắc mặt anh ta bỗng chốc biến thành ác độc, khiến cho lòng cô cả kinh!
"Ai ngờ em lại ở cùng một chỗ với tổng giám đốc! Hơn nữa còn để cho anh thấy được dấu hôn trên cổ em! Em ở đây hình tượng tốt đẹp trong lòng anh từ từ biến mất, em có hiểu được điều này làm cho anh có bao nhiêu khổ sở không? !" Anh ta lớn tiếng quát.
Lạc Nghiên Vũ thấy tâm tình anh ta bất ổn, tựa hồ có dấu hiệu sụp đổ, cố đè xuống sợ hãi trong lòng, trấn an nói: "Dương Hạo, tôi cảm ơn anh đối với tôi tâm ý, nhưng. . . . . ."
Lời còn chưa nói xong, Dương Hạo tức giận trợn trừng mắt nhìn cô: "Em cho rằng cảm tơn anh, thì anh liền sẽ tha thứ em sao? Đó là không thể nào! Bởi vì khi anh nghe thấy chuyện em mang thai, em cũng đã tự tay bóp chết suy nghĩ hoàn mỹ về em trong anh!"
"Anh nghe thấy. . . . . . tôi và Giang Linh nói chuyện?"
"Không sai, anh là nghe thấy được, cũng nhận rõ em là một tiện nhân!" Ánh mắt của anh ta cuồng loạn.
Lạc Nghiên Vũ nhìn ra anh ta đã mất đi lý trí, cô ép buộc mình trấn định, suy tính chạy trốn như thế nào.
"Nghiên Vũ, tại sao em phải đối với anh như vậy?" Dương Hạo với gương mặt lịch sự chịu đủ thống khổ nhìn cô."Em có biết anh rất yêu em hay không?"
"Dương Hạo, anh đừng như vậy! Chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng!" Cô run rẩy nói.
Dương Hạo cười ha ha."Nếu không thể miễn cưỡng, vậy anh sẽ phá hủy em, khiến bất kỳ kẻ nào cũng không thể lấy em được!"
Anh ta bị điên rồi! Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Lạc Nghiên Vũ Tâm. Cô vạn vạn không ngờ tới Dương Hạo bình thường đối đãi người dịu dàng hiền hoà, lại sẽ biến thành người điên cuồng như thế!
"Nghiên Vũ, anh tiễn đưa em đi trước, sau đó anh sẽ đi bồi em!" Hai tay anh ta chậm rãi duỗi đến.
"Không! Không cần. . . . . ." Cô tràn đầy sợ hãi mà ra sức đẩy anh ta ra, vừa chạy tới cửa, vừa hô cứu mạng, hi vọng ngoài cửa sẽ có người nghe được.
"Muốn chạy trốn?" Dương Hạo nhếch lên nụ cười khát máu, hai ba bước đã bắt cô trở lại."Nói cho em biết, anh không có được, thì người khác cũng đừng vọng tưởng lấy được!"
Lạc Nghiên Vũ giùng giằng, vẫn hô to cứu mạng.
Ngoài cửa, có một nam nhân viên đi qua, nghe được tiếng gọi ầm ĩ của cô, người đó khẩn trương muốn mở cửa xem một chút tình huống."Là ai ở bên trong?"
Lạc Nghiên Vũ nghe được âm thanh, trong lòng cao hứng, ngăn cổ họng kêu to: "Mau tới cứu tôi!"
Nam nhân viên kia bởi vì cửa bị khóa lại mà không cách nào tiến vào, người đó lập tức thông báo bảo vệ tới giúp một tay.
"Kêu to lên a! Dùng sức mà gọi!" Dương Hạo giống như là một ác ma thưởng thức bộ dáng kinh sợ tột cùng của cô, "Đợi khi bọn họ tới cứu thì em đã sớm một mạng chầu trời rồi !" Chìa khóa phòng hồ sơ đã sớm bị hắn cầm đi, muốn vào tới cũng không nhanh như vậy.
Không! Cô không thể chết được! Trong bụng cô còn có Bảo Bảo của cô và Quân Lỗi, cô còn muốn cùng Quân Lỗi cùng nhau chào đón Bảo Bảo ra đời!
Cô tiện tay từ giá đựng tài liệu rút ra một sấp tài liệu hung hăng đập vào đầu anh ta, nắm chặt ở cổ tay cô bị buông lỏng, cô lập tức chạy tới cạnh cửa.
Nhưng Dương Hạo động tác nhanh hơn cô, ngăn ở trước cửa, cười lạnh lẽo."Em dừng mơ trốn khỏi!" Anh ta từ từ tiến sát.
Lạc Nghiên Vũ sợ hãi cầm lấy tập tài liệu liều mạng ném về phía anh ta, ngăn cản anh ta đi tới.
Mà ở trong phòng họp, Nhạc Quân Lỗi đang cùng các chủ quản cao cấp mở hội nghị, bỗng dưng hắn cảm thấy trong lòng không yên!
Một vị trợ lý thư ký vội vã vọt vào phòng họp cắt đứt hội nghị bọn họ đang họp."Tổng giám đốc, không xong rồi!"
Sắc mặt Nhạc Quân Lỗi chợt lạnh lẽo."Xảy ra chuyện gì?"
Trợ lý thư ký đem chuyện nói ra, sắc mặt Nhạc Quân Lỗi đại biến lập tức xông ra, các chủ quản cao cấp dĩ nhiên cũng là khẩn trương đi theo hắn.
Bộ Kế toán? Không phải là Nghiên Vũ chứ?! Hắn đang cầu nguyện trong lòng không phải cô!
Khi hắn chạy tới phòng hồ sơ của bộ Kế toán thì ngoài cửa đã tụ tập rất nhiều người, thấy hắn đến, mọi người tự động nhường ra một đường, mà bảo vệ đang xô cửa.
"Tổng giám đốc, bởi vì không tìm ra chìa khóa, cho nên trước hết mời bảo vệ xô cửa, cảnh sát cũng sẽ tới đây ngay." Có người báo cáo tình hình mới nhất.
"Bên trong là người nào?" Hắn lập tức tìm kiếm bóng dáng của Nghiên Vũ, sao lại không thấy cô?
"Báo cáo tổng giám đốc, hình như là Nghiên Vũ!" Giang Linh nhắm mắt nói.
"Cái gì? !" Nhạc Quân Lỗi giận dữ, cấp bách nói: "Mấy người to con cũng đến giúp một tay đi!" Lòng hắn nóng như lửa đốt muốn biết tình hình bên trong.
Nhận được lệnh, trong lúc nhất thời, mấy người đàn ông khỏe mạnh cường tráng liền đồng tâm hợp lực xô cửa.
Bên trong, Dương Hạo nghe được tiếng xô cửa cũng gấp, không muốn sẽ cùng Lạc Nghiên Vũ chơi trò chơi mèo vờn chuột nữa. Anh ta không nhìn đến cô đang ném tập tài liệu tới, sải bước tiến lên trước bắt được cô.
"Nên kết thúc rồi!" Hai tay anh thật chặt bóp lấy cổ cô lần nữa.
Lạc Nghiên Vũ liền khó thở, đã dùng hết hơi sức còn lại đánh anh ta, đấm anh ta, nhưng anh ta vẫn không chút nhúc nhích. Dần dần, hai tay quơ loạn của cô ngừng lại. . . . . .
Đang ở lúc nguy cấp, cửa bị phá tung!
Khi Nhạc Quân Lỗi nhìn thấy Nghiên Vũ đang bị người bóp cổ thì lòng hắn bỗng nhiên níu chặt lại, lập tức chạy lên trước kéo Dương Hạo ra, hung hăng đánh anh ta mấy quyền.
"Mày thật dáng chết, lại dám tổn hại cô ấy? !" Từ người hắn ngang nhiên tản ra phẫn nộ, với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị thấy rõ hơi thở hung ác.
Bị bảo vệ kiềm cặp Dương Hạo nhìn chằm chằm Nhạc Quân Lỗi, cuồng tiếu."Cái tôi không có được, thì người khác cũng khỏi phải nghĩ đến lấy được!" Anh ta cuồng nộ kêu gào, cả người sa vào trong điên cuồng, làm mọi người ở chỗ này thấy mà sinh lòng sợ hãi.
Hai mắt đen sâu thẳm của Nhạc Quân Lỗi chứa đầy tức giận, đi tới vung tay lên đánh anh ta thêm mấy quyền, nếu không phải là cảnh sát đến, sợ rằng Dương Hạo sẽ bị hắn đánh đến thoi thóp nằm thở.
"Nghiên Vũ, em có sao không?" Hắn nóng lòng hỏi Nghiên Vũ đang ngồi trên đất.
Lạc Nghiên Vũ thuận khí, kiền gắt gao ôm lấy hắn."Quân Lỗi, em thật sợ hãi!" Căng thẳng trong lòng vừa buông lỏng, cô nức nở khóc.
Nhìn bộ dáng cô bị hoảng sợ, Nhạc Quân Lỗi hận không được đem Dương Hạo chặt làm trăm mảnh!
"A. . . Bụng của em thật là đau!" Đột nhiên, Lạc Nghiên Vũ khổ sở phủ tay lên bụng đau.
Nhạc Quân Lỗi khẩn trương nói: "Anh lập tức đưa em đi bệnh viện!" Ngay sau đó ôm lấy cô xông ra ngoài.
Thấy màn này các nhân viên của Bùi Á ai cũng lấy làm kinh ngạc không thôi, bởi vì bọn họ chưa bao giờ thấy qua một mặt nổi điên cùng kinh hoảng như thế của vị Tổng giám đốc lạnh lùng này.
Mà Dương Hạo điên cuồng cũng bị cảnh sát mang về đồn cảnh sát.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian